Trường Tiểu học Diễn Kim - Diễn Châu - Nghệ An

https://tieuhocdienkim.dienchau.edu.vn


Bông hồng tặng mẹ

Truyện ngắn của bạn Hồ Vũ Thảo Nguyên - 6B
Bông hồng tặng mẹ
      Sắp đến ngày 08-03 ,tôi nghĩ rằng tôi cũng là con gái nên chỉ cần bố tôi tặng hoa cho mẹ là được rồi. Nhưng tôi đâu biết rằng mẹ đang mong chờ bó hoa từ đứa con gái duy nhất của mẹ-đó chính là tôi.
       Hôm đó tôi đang trên đường đi học về,bỗng thấy 1 cô bé đứng trước cửa hàng bán hoa,trên tay cầm một mớ tiền lẻ.Tóc cô bù xù,chiếc áo vá tùm lum.Tôi tò mò,chạy lại hỏi:
      - Này em,em làm gì đấy?
      - Em muốn mua hoa tặng mẹ.
      - Em cũng là con gái mà,việc gì phải tặng hoa cho mẹ chứ?Cứ để bố cậu tặng hoa cho mẹ cậu là được rồi.-Tôi thản nhiên trả lời.
      Gương mặt cô bé bỗng nhiên buồn hẳn,trả lời:
      - Em  không có bố…
      Tôi giật sững người vì câu trả lời đó.Tôi cảm thấy mình có lỗi quá.Tôi vội vàng xin lỗi.Nhưng cô bé lại trả lời với tôi một cách hồn nhiên:
      - Không sao đâu,em  quen rồi mà.
      Chắc hẳn cô bé đã bị các bạn khác trêu chọc rất nhiều.Tội nghiệp em ấy!Tôi lại hỏi:
      - Em tên gì vậy?Sao em  không vào mua hoa đi?
      - Em tên là Vân Anh.Em  không có đủ tiền để mua cho mẹ 1 bông hoa nên…
      Nhìn dáng người thấp bé,nước da bánh mật,cột tóc bằng dây dun chứ đâu điược cột bằng những chiếc dây hình ngôi sao,búp bê như chúng tôi,tôi nghĩ rằng gia đình Vân Anh rất khó khăn.Thế nên tôi đã nói với Anh rằng:
      - Này,chị sẽ mua cho em một bông hồng.
      - Thật à?Em cảm ơn chị lắm nhưng chị làm gì có tiền ạ,chị đang là học sinh cấp 2 thôi mà?
      - Chị còn có tiền tiêu vặt mà.Chị sẽ mua cho em một bông hồng.
     Tôi vào cửa hàng hoa và đi ra với bông hồng trên tay.Cô bé vui mừng rạng rỡ không quên cảm ơn tôi lần nữa và vội cầm bông hoa tặng mẹ.Một lát sau,khi đi qua nghĩa địa gần nhà,tôi lại gặp lại Vân Anh.Tôi thắc mắc và tiến lại gần chỗ cô bé đứng và thấy cô bé nhẹ nhàng đặt bông hồng xuống một chiếc mộ,nói:
     - Chúc mừng mẹ ngày 08-03 ạ!
     Thì ra Vân Anh mồ côi cả cha lẫn mẹ. Tôi vội nhận ra một điều mà tôi học được từ cô bé Vân Anh thật đáng quý biết bao.Tôi vội chạy lại cửa hàng hoa và mua ngay vài bông hồng và tặng mẹ. Khỏi cần nói thì mọi người cũng biết mẹ tôi vui thế nào!                       
     Hãy trân trọng những gì mình đang có các bạn ạ! Bạn chỉ biết quý những gì mà mình luôn tìm kiếm: tiền tài, danh vọng… nhưng bạn lại không biết trân trọng những gì mình đang có. Tôi cũng biết rằng nước trên trời rơi xuống chứ để nó bốc hơi lên được thì cần phải có một qua trình – cha mẹ mình giống như nước tren trời chảy xuống, còn mình đền đáp công ơn chỉ là hơi nước bốc lên thôi. Bạn chỉ quan tâm tới những người bạn của mình: sinh nhật, lễ tình nhân, 8/3, 20/10, nhưng có một khoảnh khắc nào bạn nghĩ về mẹ mình chưa hay bạn nghĩ đó là điều quá đỗi bình thường không cần quan tâm nữa. Một điều gì đó dù là nhỏ nhất hãy cố gắng khi còn có thể, đừng để khi mất rồi mới ngồi đó để ân hận và hối tiếc.
     Hạnh phúc cho những ai còn được cài bông hoa đỏ, hãy biết trân trọng và gìn giữ hạnh phúc ấy. Đừng để Mẹ không còn ăn được nữa rồi lại kính dâng món ngon, đừng để Mẹ không còn nhìn được nữa mới đưa Mẹ đi khắp nơi, đừng để Mẹ không còn nữa lại thốt lên rằng, Mẹ ơi con yêu Mẹ. Có khi nào bạn bước đi rồi mà còn cảm nhận được ánh mắt yêu thương của Cha Mẹ vẫn còn sau lưng hay không. Mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của các bạn.

Tác giả bài viết: Hồ Vũ Thảo Nguyên - 6B

Nguồn tin: Trường THCS Lê Lợi - TP Vinh

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây